duyên phận ý trời là gì
Vậy hội thoại là gì ? Hội thoại là nói chuyện với nhau - theo từ điển Hán Việt của Phân văn Các * Gv chốt, chuyển: Trong giao tiếp ta thường nghe nói " nói phải …nghe" hoặc "nói có sách …".Đó chính là bài học kinh nghiệm, là lời khuyên cho mọi người khi giao tiếp.
Đầu tiên là câu chuyện tình yêu giữa người với hồn ma trong "Chuyện cây gạo". Trình Trung Ngộ là một chàng trai thuộc gia đình giàu có, đẹp trai, ít chữ nghĩa, theo nghiệp buôn bán của gia đình.
Bánh giầy. Mỗi khi Tết đến xuân về, người Việt dù có đi đâu cũng không bao giờ thiếu bánh chưng, bánh giầy trong mâm cỗ Tết cổ truyền, nhà nào cũng có dăm ba cặp bánh để cúng gia tiên. Có thể nói, bánh chưng bánh giầy trong tâm thức người Việt là truyền thống "uống
Duyên Phận Ý Trời Hay Tại Lòng Người tải sách miễn phí và đọc. Tác giả: Tuệ Nhi. Nhà xuất bản: Nxb Thế giới. Ngày xuất bản: Che: Bìa mềm. Ngôn ngữ: Tiếng Việt. ISBN-10: 9786047736409. ISBN-13: Kích thước: 12 x 20 cm.
Nếu là một tín đồ của các ca khúc nhạc phim "Duyên phận ý trời" và "Hậu Duệ Mặt Trời" phiên bản Việt - Hàn, có lẽ bạn không còn lạ lẫm với giọng hát của Đường Hưng. Nhưng tiểu sử của nam ca sĩ là gì và cuộc sống cá nhân của anh như thế nào hiện nay?
Site De Rencontre Alpes De Haute Provence. – Duyên phận là ý trời nhưng sự lựa chọn là ở chúng ta. Sẽ có một ngày chúng ta phải thầm cảm ơn quá khứ vì nếu không có nó, chúng ta sẽ không thể nào có một hiện tại tuyệt vời như bây giờ. Gửi tác giả bài viết “Hạnh phúc chẳng bao giờ tròn trịa” ! Tôi là bạn đọc mới nhưng khá thường xuyên của mục Tâm sự. Từ khi lấy chồng, tôi mới thường hay lần mò đọc những bài viết của mọi người để hiểu thêm về cuộc đời. Biết đâu có một ngày chính tôi cũng sẽ gặp phải những tình huống đó. Cuộc sống của tôi có thể nói đang bình yên, tôi chỉ đọc bài, thi thoảng bình luận chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chia sẻ câu chuyện của mình lên đây. Nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc tôi viết, bắt đầu là khi đọc bài “Vợ đưa bao cao su và bảo anh ra ngoài giải quyết cho đỡ tội”. Tiếp đó là bài chia sẻ “Hạnh phúc chẳng bao giờ tròn trịa” và cuối cùng là “Nhẫn, tôi đã mua từ lâu và đến lúc đeo nó lên tay em rồi….” – một chuỗi các bài có liên quan tới nhau. Tôi tìm thấy một phần của mình trong đó, nhưng khác với các nhân vật, tôi không hoài niệm quá khứ vì tôi biết, cái gì mới là quan trọng với tôi lúc này. Có nhiều người may mắn khi được kết hôn với người mà mình đã yêu thương và gắn bó rất lâu. Nhưng có nhiều người thì lại tan vỡ và bị tổn thương bởi chính mối tình sâu đậm nhất… Tôi cũng như vậy. Trước khi lấy chồng, tôi đã có một tình yêu mặn nồng gần 2 năm với một người mà tôi đã lầm tưởng chắc chắn là chồng mình sau này. Anh hơn tôi 2 tuổi. Tôi yêu anh từ khi còn là sinh viên năm thứ ba, khi đó anh chuẩn bị tốt nghiệp. Tình yêu của chúng tôi đến khá nhanh nhưng cũng rất thắm thiết và chân thành. Chúng tôi gặp phải sự phản đối quyết liệt từ phía bố mẹ tôi. Anh không vì thế mà nản lòng, anh đã rất cố gắng giữ gìn tình yêu này. Thậm chí anh đã quỳ xuống trước mặt bố mẹ tôi để xin được yêu tôi và hứa rằng sau này sẽ đảm bảo tương lai cho hai đứa. Bố mẹ tôi lâu ngày cũng mềm lòng, không còn ngăn cấm và cũng đón nhận anh, coi anh như con cái trong nhà. Tình yêu của chúng tôi cũng như các cặp đôi khác, có giận hờn cãi vã nhưng trên hết chúng tôi vẫn ở bên nhau và trân trọng nhau, dù trải qua nhiều sóng gió. Anh ra trường, tốt nghiệp Bách Khoa Hà Nội nhưng vẫn chưa kiếm được việc làm. Thật ra học lực của anh cũng chỉ ở tầm trung, ngành anh học cũng hơi khó xin việc nên gần 1 năm sau đó, anh vẫn ở nhà với công việc bấp bênh. Tôi vẫn hết mực yêu anh dù gia đình anh kinh tế bình thường, dù anh đi làm công nhân làm biển quảng cáo hay làm công nhân chở hàng trong lúc chờ việc. Tính anh nóng nảy, nhiều khi anh chán nản khi ra trường mà phải làm công việc lao động chân tay. Mệt mỏi vì công việc vất vả, anh hay cáu gắt, cũng có khi cãi nhau với mẹ. Nhưng tôi luôn ở bên và động viên anh cố gắng thêm một thời gian nữa. Cũng phải nói thêm rằng tôi có rất nhiều vệ tinh theo đuổi, nhiều đám tốt hơn anh, có thể đảm bảo cuộc sống sau này của tôi tốt hơn anh, nên hồi đầu bố mẹ tôi mới phản ứng như vậy. Nhưng tôi lại là người sống nặng về tình cảm nên tôi không bao giờ đặt những thứ đó lên hàng đầu. Tôi chỉ cần chúng tôi yêu nhau chân thành. Tình yêu của chúng tôi đã từng được rất nhiều bạn bè ngưỡng mộ và chúc phúc. Thời gian tôi học năm cuối cũng là thời gian chúng tôi tính về tương lai xa hơn với một đám cưới. Mẹ anh đã gọi tôi là con, xưng mẹ từ lần đầu tôi về ra mắt. Tôi đi lại với gia đình và họ hàng anh như người nhà. Tôi yêu quý tất cả mọi người trong gia đình lớn của anh, đối xử với mọi người tương đối chu đáo vì tôi nghĩ đó sẽ là gia đình tôi sau này. Anh cũng vậy. Chúng tôi thường về thăm nhà nhau mỗi dịp cuối tuần. Dù chưa đến mức được “nói chuyện người lớn” , nhưng mẹ anh cũng xuống thăm nhà tôi và bố mẹ tôi cũng lên thăm nhà anh để gọi là chính thức cho hai đứa được tìm hiểu nhau đàng hoàng. Anh luôn hứa hẹn về ngôi nhà hạnh phúc của hai đứa và tôi cũng tin anh vì những gì đang chắc chắn hiện ra trước mắt. Nhưng niềm vui tưởng chừng bất tận lại dừng lại trong tích tắc. Tôi chỉ được hạnh phúc trọn vẹn với tình yêu này sau ngày tôi tốt nghiệp ít lâu. Hôm tôi tốt nghiệp, anh còn cùng mẹ tôi và bạn bè đến chúc mừng tôi, rồi liên hoan, rồi chụp ảnh lưu niệm. Thời gian này, anh và gia đình đang tất bật xin việc cho anh. Mẹ anh lo cho anh được vào làm giảng viên của một trường Cao đẳng nghề tại quê nhà anh sinh sống. Dù là trái ngành học nhưng nó lại mở ra một tương lai tươi sáng cho anh, cùng với một công việc nghe rất chỉn chu và đàng hoàng. Tình yêu của chúng tôi dần có sự thay đổi từ lúc ấy nhưng tôi lại không đủ tinh ý để nhận ra. Vì chúng tôi vẫn cứ yêu nhau và đi lại gia đình nhau như thế. Tôi mới ra trường, đi làm thêm tại Hà Nội và bắt đầu tìm kiếm cơ hội công việc cho mình. Còn anh đã được đi làm và trở thành Giảng viên trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Tôi mừng cho anh và cũng động viên anh nhiều hơn khi công việc trái ngành khiến anh gặp khó khăn. Chúng tôi có lẽ sẽ mãi ở bên nhau như thế nếu không có một buổi tối, có một số chuyện khiến chúng tôi xích mích cãi cọ và anh nói chia tay. Tôi tưởng chỉ như một số lần trước nhưng lần này anh cương quyết và lý do đưa ra nghe rất hợp lý Không hợp, hết yêu. Và rồi anh cứ thế xa tôi. Tôi như điên như dại với sự chia tay đột ngột này. Anh tìm cách tránh mặt tôi và thay đổi thái độ hoàn toàn với tôi. Thậm chí còn xưng hô mày tao. Tất cả chỉ để đẩy tôi ra, cho tôi không níu kéo nữa. Mẹ anh bình thường vốn rất quan tâm nay cũng tỏ ra thờ ơ. Tôi đã suy sụp rất nhiều và cũng từng nghĩ đến chuyện dại dột cho đến khi bố mẹ tôi biết chuyện. Qua cách nói chuyện của mẹ anh, qua những người thân của anh, tôi mới dần biết lý do thực sự của lần chia tay này. Anh và mẹ anh quay lưng với tôi vì lý do mong anh có một tương lai tốt hơn. Anh bây giờ công việc tươi sáng, còn tôi lại chưa xin được việc. Anh có thể sẽ tìm được một người vợ có công việc ổn định rồi để “tương xứng” với anh. Mà cụ thể là mẹ anh đã nhắm cho anh mấy đám rồi. Việc này có lẽ đã được tiến hành và mẹ con anh đã bàn bạc thời gian khá lâu trước đây nhưng tôi không biết. Tôi không muốn kể lể rằng tôi và gia đình cũng như bạn bè đã sốc như thế nào khi chuyện này xảy đến. Tôi cũng không muốn lại nhớ lại quãng thời gian kinh khủng đó, tôi đã tìm cách vượt qua như nào, đối mặt với thị phi ra sao. Cũng may sự phụ bạc và ruồng bỏ đó khiến tôi kinh tởm và thêm động lực để chôn vùi quá khứ, dù rằng rất khó khăn. Tôi chỉ muốn chia sẻ rằng, tôi cũng đã từng có một tình yêu khó quên như thế…Nhưng rồi tôi vẫn phải quên, vẫn phải vượt qua và sống cuộc sống của chính mình. Một cuộc sống mới với những sự khởi đầu mới. Tôi cũng như hai nhân vật nữ kia, đã rất dằn vặt đau khổ, tiếc nuối tình yêu đẹp. Rồi cũng tưởng chừng không thể yêu thêm hay đón nhận một tình yêu nào khác. Tôi đã nghĩ rằng chẳng có thứ gọi là tình yêu tồn tại nữa… Tôi đi làm, cùng thành phố rất nhỏ của anh, nhưng chưa một lần chạm mặt. Có lẽ duyên chỉ đến thế… Anh lấy vợ rất nhanh sau ngày chia tay. Và tất nhiên, vợ anh có một công việc ổn định dù cô ta cũng ở huyện xa và được mọi người đánh giá là kém xinh cũng như có nhiều điểm không bằng tôi. Hơn cái là có công việc đàng hoàng rồi và gia đình có họ hàng nghe đâu làm to và giàu lắm. Tôi cố gắng quên đi tất cả về anh. Tôi không tha thứ, tôi hận anh nhưng tôi không tìm cách trả thù hay quấy rối cuộc sống của anh. Vì tôi đã quá khinh thường anh và gia đình anh. Nên tôi tự nhủ bản thân mình phải sống thật tốt, bù lại quãng thời gian tôi đặt niềm tin nhầm chỗ. Và quan trọng nhất, để gia đình tôi, bố mẹ tôi yên tâm về tôi. Nếu không có bố mẹ ở bên động viên, an ủi, chắc tôi không vượt qua được. Tôi đi làm xa nhà ở thành phố của người yêu cũ nên tôi ở cùng vợ chồng của anh họ. Một phần để đỡ tốn chi phí, một phần để anh chị có thể quan tâm, lo lắng cho tôi, cũng như giúp tôi ổn định hơn trong cuộc sống. Công việc mới và những người bạn mới làm tôi tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Anh chị cũng chỉ bảo tôi rất nhiều. Dù chưa muốn nhưng tôi lại vẫn luôn được các chàng trai săn đuổi, thậm chí nhiều người đều đã biết chuyện cũ của tôi nhưng vẫn muốn được yêu tôi. Các bạn ạ, cuộc sống là thế. Hạnh phúc đôi khi ở rất gần, chỉ cần chúng ta đủ tự tin để giang tay đón nhận mà thôi… Chồng tôi bây giờ cũng giống như anh tác giả ở bài viết kể trên, là người đến sau nhưng yêu tôi không toan tính. Anh làm cùng cơ quan chị dâu tôi. Anh chủ động tìm cách tiếp cận và làm quen với tôi. Chúng tôi gặp gỡ và tìm hiểu nhau có thể nói là hết sức ly kỳ. Tôi khi ấy chỉ coi anh như bạn nhưng anh lại nhiệt tình tấn công, mong được tiến xa hơn. Phải nói thật lòng rằng tôi cởi mở và cho anh cơ hội tìm hiểu, làm bạn vì tác động từ phía anh chị và gia đình tôi. Gần giống như một phi vụ mai mối đó. Chị tôi làm cùng anh lâu nên hiểu rõ anh và tính tình anh. Anh hiền lành, tốt tính và chăm chỉ, đối xử với mọi người đều ôn hòa. Anh hơn tôi 6 tuổi và khá chín chắn. Nghe anh chị nói lại nên bố mẹ lại càng ủng hộ tôi cho anh tìm hiểu. Mọi người đều mong tôi có thể tìm được người thực sự xứng đáng và có thể che chở cho tôi. Tôi không yêu anh, anh biết điều đó. Anh biết chuyện của tôi vì tôi đã thẳng thắn chia sẻ, nhưng anh cũng không hề chạnh lòng, và chỉ hỏi một lần duy nhất vậy thôi. Chưa bao giờ anh khơi gợi lại. Anh nói thương tôi hơn và thực sự muốn ở bên tôi, bù đắp cho tôi. Anh nhắn tin bảo rằng tôi là cô gái tốt và tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Anh cứ quan tâm tôi và yêu tôi hết mực như vậy trong khi biết cái mà tôi đáp lại chỉ như một người bạn đang cởi mở với mình. Tôi có lùi một bước, thì anh lại kiên nhẫn tiến thêm vài bước để được gần tôi hơn. Được một thời gian, tôi khẳng định được tình yêu của anh đối với tôi là thực sự chân thành. Anh là một người đàn ông tốt, có thể chịu đựng được tôi những khi tôi cố tình tỏ ra khắt khe, anh luôn nhường nhịn và để tôi có cảm giác mình quan trọng với anh. Tôi – sau nhiều ngày suy nghĩ thấy rằng người như anh sẽ là một ông chồng tốt. Anh cầu hôn… Gia đình, anh chị tư vấn và thúc giục tôi đồng ý, vì mọi người đều cho rằng anh là sự lựa chọn tốt của tôi. Tôi đồng ý với anh vì tất cả những lý do trên, vì tôi cần một người chồng phù hợp với mình, chứ không phải vì một tình yêu mặn nồng. Anh yêu tôi, tôi trân trọng và đón nhận nhưng tôi chỉ là quý mến đáp lại. Tôi chưa hề nói yêu anh ngọt ngào cho đến sau ngày cưới. Anh biết tất cả nhưng anh vẫn hân hoan như một đứa trẻ. Những gì tôi thể hiện, tôi vẫn gọi là “yêu” nhưng đó chỉ là tình yêu từ sự trân trọng, không phải tình yêu như tôi đã từng trải qua. Tôi tự nhủ khi lấy anh về, tôi sẽ cố gắng hết sức để vun đắp hạnh phúc gia đình. Vì anh rất tốt với tôi, tôi không thể phụ lại tình cảm đó. Tôi biết bây giờ ai mới là người quan trọng với tôi, ai mới là người trân trọng tôi và có thể che chở tôi suốt cuộc đời. Tôi yêu anh bắt đầu những suy nghĩ như thế. Chồng tôi cũng như anh tác giả kia vậy, luôn làm mọi điều để tôi cảm thấy an toàn với tình yêu này. Khi lấy anh về tôi mới càng nhận ra sự lựa chọn của mình là sáng suốt. Chúng tôi hiểu nhau hơn, anh quan tâm và chăm sóc hết tôi hết mực. Chuyện tế nhị của hai vợ chồng thời gian đầu cũng khó khăn và trục trặc nhưng chúng tôi khá thẳng thắn chia sẻ nên đã cùng nhau khắc phục và hòa hợp. Tôi ngày càng nhận ra mình yêu chồng rất nhiều… Tình yêu cũ với tôi bây giờ chỉ như một bài học và một kinh nghiệm trong cuộc sống. Dù buồn hay vui thì nó cũng đã qua và tôi không muốn nó làm ảnh hưởng đến hiện tại của mình. Chồng tôi đã rất cố gắng để xây dựng hạnh phúc với tôi, vậy thì tại sao tôi không đón nhận và chung tay xây dựng với chồng? Chẳng ai có thể quay lại được quá khứ hay có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai. Chỉ có hiện tại mới chắc chắn và hiện hữu nhất mà chúng ta cần nâng niu. Quá khứ của tôi hay của các nhân vật kia, dẫu có thế nào có lẽ cũng chỉ nên để nó ngủ yên. Vì cuộc sống ngắn ngủi và mong manh lắm… Nếu ta cứ mãi để nó chi phối cuộc sống của mình thì sẽ chẳng bao giờ đón nhận được những điều khác, biết đâu sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều? Tôi giờ đây đang cùng chồng đón chờ em bé đầu tiên của chúng tôi ra đời. Tôi có thể thốt lên với tất cả rằng Tôi là người may mắn khi có được anh và tôi đang rất hạnh phúc! Có thể tôi đã hơi đánh liều khi quyết định lấy chồng nhưng sự lựa chọn bằng lý trí đôi khi lại sáng suốt hơn sự lựa chọn của con tim rất nhiều. Hạnh phúc tròn trịa hay méo mó là do cách chúng ta đón nhận và giữ gìn nó. Hạnh phúc chỉ là một thứ cảm xúc vô hình mà lại rất sống động, nên cảm nhận và quan niệm về hạnh phúc của mỗi người là khác nhau. Vì vậy những ai đã từng hoặc có thể mất đi tình yêu mình đã gắn bó đừng quá bi quan mà thờ ơ với những sự quan tâm khác. Cũng đừng vì ôm mãi một miền ký ức không còn tồn tại để đánh mất đi hiện tại đang bên cạnh mình… Duyên phận là ý trời, nhưng sự lựa chọn là ở chúng ta. Sẽ có một ngày chúng ta phải thầm cảm ơn quá khứ vì nếu không có nó, chúng ta sẽ không thể nào có một hiện tại tuyệt vời như bây giờ. Bởi cuộc sống là một chuỗi vận động cũng như thay đổi không ngừng. Ta của ngày hôm nay cũng đã khác so với ngày hôm qua. Vậy tại sao lại cứ phải trông chờ hạnh phúc của hiện tại phải giống như hạnh phúc xưa cũ mới thỏa mãn mà đón nhận hết lòng? Quá khứ – vé một chiều không bao giờ trở lại, hãy để nó ngủ yên! Mong chị vợ ở bài viết kia sẽ sáng suốt mà nhận ra để có thể thôi đối xử với chồng theo kiểu cho tròn trách nhiệm… Còn hai anh chị chuẩn bị tiến tới hôn nhân sẽ có một kết thúc viên mãn, cảm thông và chia sẻ với nhau để cùng xây dựng một hạnh phúc lâu dài… Xin phép không được công khai tên thật nếu bài viết được đăng
Duyên Phận Ý Trời Lời bài hát “Duyên Phận Ý Trời” LBH Đến đây thì cả hai chắc sẽ phải dừng lại Đoạn đường kia ngày mai em sẽ không cùng đi Chúng ta dù vẫn yêu phải nói câu chia lìa Bởi duyên phận không cho mình bên cạnh nhau Tam hổ Nắm tay người rất lâu chẳng biết phải làm sao Từng buồn vui ngày xưa không dễ phai mờ đâu Trái tim này khắc sâu những phút giây ngọt ngào Ánh mắt và nụ cười ấy đã in trong đầu Ôm chặt người một lần sau cuối, lòng tan nát anh cố gượng cười Chúc cho người ngày mai sẽ luôn luôn yên bình ĐK LBH C yêu sao phải xa nhau, phải quên bao kí ức một thời Chắc tại trời không muốn mình được gần nhau yêu nhau mà thôi Tam hổ Từ đây ta sẽ chia xa, khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa Số phận mà, đừng nên khóc, hãy chúc cho nhau câu bình an! LBH Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời Nếu chọn lại, em vẫn chọn được gặp anh yêu anh mà thôi Tam hổ Hoài yêu em, mãi yêu em, sẽ yêu em đến suốt cuộc đời Nở nụ cười chào nhau nhé duyên phận bắt ta xa nhau rồi. lbh den day thi ca hai chac se phai dung lai doan duong kia ngay mai em se khong cung di chung ta du van yeu phai noi cau chia lia boi duyen phan khong cho minh ben canh nhau tam ho nam tay nguoi rat lau chang biet phai lam sao tung buon vui ngay xua khong de phai mo dau trai tim nay khac sau nhung phut giay ngot ngao anh mat va nu cuoi ay da in trong dau om chat nguoi mot lan sau cuoi, long tan nat anh co guong cuoi chuc cho nguoi ngay mai se luon luon yen binh dk lbh c yeu sao phai xa nhau, phai quen bao ki uc mot thoi chac tai troi khong muon minh duoc gan nhau yeu nhau ma thoi tam ho tu day ta se chia xa, khe lau kho khoe mat nhat nhoa so phan ma, dung nen khoc, hay chuc cho nhau cau binh an! lbh hoai yeu anh, mai yeu anh, se yeu anh den suot cuoc doi neu chon lai, em van chon duoc gap anh yeu anh ma thoi tam ho hoai yeu em, mai yeu em, se yeu em den suot cuoc doi no nu cuoi chao nhau nhe duyen phan bat ta xa nhau roi. Cũng có thể bạn muốn tìm các Bài hát liên quan Nghe thêm nhạc từ MP3
Tình yêu là mọt thứ gì đó rất mãnh liệt, một khi đã biết đến nó thì khó ai có thể dễ dành thoát ra khỏi hai từ “Tình yêu” khi con người ta biết yêu thì trong bản thân mỗi người đều ẩn chứa rất nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Tình yêu mang đến cho ta sự ngọt ngào mà ta chưa từng thấy nhưng cũng không thể tránh khỏi sự đau thương và mất mát, nó như một con dao hai lưỡi vậy có thể cảm nhận sự ngọt ngào ngày hôm nay nhưng rất có thể ngày mai chính nó sẽ khiến bạn đau khổ tột cùng. Mặc dù vẫn biết là vậy nhưng có mấy ai ngăn cản được điều đó chứ mặc dù có phải chịu bao nhiêu khổ sở đi nữa con người ta vẫn không kìm chế được trái tim mình, họ muốn có thể một lần được yêu và yêu hết mình, sẵn sàng hy sinh tất cả vì người mình yêu. Mỹ Anh và Tuấn Hải hai người họ cũng vậy họ yêu nhau sâu đậm mặc cho sự ngăn cấm của gia đình Mỹ Anh. Hai nhà họ ở sát vách, có quan hệ hành xóm khá thân thiết nhưng từ khi biết chuyện của Mỹ Anh và Tuấn Hải yêu nhau dường như hai nhà không còn thân thiết như xưa nữa. Ba, mẹ của Mỹ Anh kiên quyết ngăn cản chuyện hai người qua lại với nhau, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác cái lại lời mẹ, lén lút qua lại với anh. Ba mẹ cô đã nhiều lần khuyên nhủ cô nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Một buổi tối vào lúc đêm khuya thanh vắng mọi thứ đề bị nhấn chìm trong màn đêm đen kịt, không gian tĩnh lặnh như tờ. Tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, đánh tan sự yên ắng của buổi đêm. Mẹ Tuấn Hải cấm lấy chiếc điện thoại trên đầu dường lên nhìn qua màn hình hiển thị số của đứa con trai yêu quý, bà như tỉnh ngủ hẳn vội bắt máy “Alo, có chuyện gì mà gọi khuya vậy con trai” đầu dây bên kia truyền đến từng tiếng gió dồn dập sau đó là tiếng khóc thảm thiết cùng tiếng nấc nghẹn ngào của Tuấn Hải, anh muốn nói nhưng không thể nói thành tiếng, đứa con trai ngang ngạnh ương bướng của bà đang khóc chắc hẳn đã anh đã gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng, mẹ anh hoảng hốt vội ngồi dậy lo lắng hỏi “Tuấn Hải đã xảy ra chuyện gì con không sao chứ? Nói mẹ nghe đi con, đừng làm mẹ sợ”. Tuấn Hải cố lấy lại bình tĩnh “Mẹ, mẹ làm ơn ra chỗ Mỹ Anh ở đón con của con đi mẹ, con rất lo cho cô ấy mẹ làm ơn ra đó đi được không, con của con…” anh chưa nói hết câu thì giọng nói đã run rẩy đến cực độ, không kìm nén được cảm xúc của mình mà gào khóc. Mẹ anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra “Ý con là sao? Nói rõ cho mẹ hiểu được không? con bé hồi chiều mới trở về trường học rồi, mẹ thấy lúc đi nó vẫn bình thường mà không có gì khác thường con đừng quá lo lắng. Sau mọt hồi gào khóc mệt mỏi Tuấn Hải bình tĩnh hơn một chút “Lúc chiều trên đường trở về trường học, cô ấy bị tai nạn giao thông mặc dù không bị thương gì nặng nhưng cô ấy đã bị sảy thai, là con của con và cô ấy là cháu nội của mẹ” nước mắt anh lại tiếp tục tuôn rơi. Mẹ anh sau khi nghe được những lời này thì không khỏi rùng mình đầu bà ong ong Sảy thai’ Cháu nội’ chuyện này ruốt cuộc là sao chứ hai đứa nó đã có con với nhau rồi sao? Tuấn Hải “Mẹ, mẹ làm ơn đi đón con của con đi, thay con chăm sóc Mỹ Anh thật tốt” lời nói của anh khiến ba bừng tình trong cơn suy nghĩ miên man. Bà nhẹ giong an ủi con trai “Tuấn Hải, con bình tĩnh trước đã đừng làm điều dại dột con hãy cố gắng thực hiện tốt nhiêm vụ trong quân đội, mọi việc ở nhà cứ để mẹ lo liệu, bây giờ đã khuya lắm rồi mẹ không thể đi tới đó, được sáng mai mẹ sẽ đi được không con?” Tuấn Hải như một con ngựa không phanh sau khi cúp điện thoạt anh chay quanh sân huấn luyện quân đội gào thét thê lương, mất đi đứa con sự kết tinh tình yêu của anh và cô, phải biết rằng anh đau khổ nhường nào, anh biết bây giờ cô có lẽ còn đau khổ hơn cả anh gấp trăm ngàn lần cô bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Mẹ Tuấn Hải sau khi cúp điện thoại bà đi đi lại lại trong phòng không biết phải làm sao mới phải đây, bà biết ăn nói ra sao với gia đình bên đó đây, nhưng cũng không thể dấu diếm họ được dù sao đó cũng là con gái bảo bối của nhà họ. Bà suy đi nghĩ lại sau cùng vẫn quyết định gọi cửa nhà Mỹ Anh, mẹ của cô ra mở cửa để tránh kinh động đến người trong nhà hai người ngồi lại cùnh nhau nói chuyện. Mẹ Mỹ Anh sau khi biết tin sắc mặt trắng bệch, bà dường như rất sốc khiến cho mẹ Tuấn Hải không biết nên làm thế nào cho phải. Mẹ Mỹ Anh ngồi thừ người ra một lúc khá lâu sau bà mới tỉnh táo lại, bà biết chuyện đã xảy ra rồi thì không thể cứu vãn được nữa. Bà cầm điện thoại lên gọi cho con gái mình, nước mắt bà không ngừng tuôn rơi bà rất thương cô con gái khờ này của mình, bà hỏi thăm tình trạng hiện tại của cô và dặn dò cô nên sáng mai nên đi kiểm tra lại cơ thể, không nên quá dau buồn mất đi đứa bé cũng không phải là chuyện xấu có khi lại là chuyện tốt cô mới chỉ là cô sinh viên đại học năm nhất tương lai vẫn còn dài không nên vì một đứa bé mà bỏ lỡ mọi thứ huống hồ bà lại không hề muốn chấp nhận một người con rể như Tuấn Hải. Anh lúc còn ở nhà là một tên cầm đầu băng đảng đánh nhau quậy phá trong khu vực nổi danh nhất vùng đến công an cũng nể anh vài phần. Đầu năm nay anh bị gọi nhập ngũ, con gái bà cũng thì vào trường đại học danh tiếng * * * , tưởng rằng xa nhau một thời gian có thể khiến hai người tình cảm nhạt dần lại them sự khuyên nhủ của bà có lẽ con gái bà sẽ xớm quyên cậu ta thôi, nhưng bà thật không ngờ một tháng trước Tuấn Hải được nghỉ phép, cậu ta không về nhà thăm ba mẹ mà lại ở chỗ con gái bà, hai người họ đã phát sinh quan hệ và còn có con với nhau. Sáng sớm hôm sau, mẹ Mỹ Anh vì không chịu nổi đã kích này mà lâm bệnh không thể ra chỗ con gái được, mẹ Tuấn Hải đành phải đi một mình. Bà đưa hài cốt của đứa nhỏ đi an táng sau đó chăm sóc Mỹ Anh một tuần khi cảm thấy cô cũng không có gì đáng lo ngại bà mới trở về nhà, trớc khi đi bà còn đưa cho cô một số tiền muốn cô cầm lấy để mua đồ bổ chăm sóc bản thân nhưng Mỹ Anh nhất quyết không lấy. Mấy ngày nay ở cạnh cô bà thấy có vẻ như cô rất buồn phiền có lẽ là vì mất đi đứa bé và cũng vì một phần không biết nên đối diện với gia đình ra sao. Một năm sau, Mỹ Anh dường như không chịu về nhà có vài lần mẹ lên thăm cô và khuyên nhủ cô về nhà chơi “Mọi chuyện cũng đã qua rồi hơn nữa cũng chỉ có hai nhà biết con không cần phải cảm thấy khổ sở như vậy nữa, chỉ cần con chịu từ bỏ Tuấn Hải, cho dù con yêu ai mẹ cũng chấp nhận hết, mẹ sẽ không can thiệp chỉ cần không phải là cậu ta”. Mỹ Anh không nói gì nhưng trong lòng cô đang rất đau khổ và tuyện vọng. Yêu một người đã khó để quyên một người lại càng khó hơn nhưng nhìn thấy người thân mình vì mình mà đau khổ, vì mình mà thanh danh của gia đình bị hủy hoại cô cũng rất đau khổ, cô không thể vì lợi ích cá nhân mà liên lụy đến mọi người được nữa, cô phải lượa chọn giữa tình thân và tình yêu quả thực là điều đau khổ nhất trên đời. Tuấn Hải cũng đã được giải ngũ, thời gian anh và cô được gặp nhau và nói chuyện với nhau chủ yếu là bằng cách gọi video thông qua điện thoại để gặp mặt. Nhưng gần đây anh cảm thấy cô lạnh nhạt với anh hơn, hai người thường xuyên cãi vã, cô đã nói chia tay với anh rất nhiều lần rồi nhưng anh vẫn không chịu chấp nhận. Anh biết là vì áp lức từ phía gia đình nên cô mới làm vậy nhưng khi cô nói “Em đã không còn tình cảm với anh nữa rồi, em không muốn cuộc đời mình chìm vào bống tối không có lối ra, yêu anh ở bên anh em thấy không có tương lai, vậy thì tốt nhất chúng ta nên chia tay đi” cô nói với anh những lời lạnh lùnh như vậy khiến anh như bị dội một gáo nức lạnh vậy, nó khiến anh lạnh thấu xương. Trong lúc nóng dận không kiềm chế được anh đã nói “Được nếu bên anh em không có hạnh phúc vậy chúng ta chia tay” từ đó trở đi hai người không còn liên lạc gì với nhau nữa, cô vẫn chuyên chú học tập mặc dù rất nhớ anh nhưng cô vẫn kìm lòng không gọi cho anh vì cô biết giữa bọn họ đã thật sự kết thúc, cô cũng đã thay đổi cả số điện thoại và địa chỉ nhà. Vào dịp tết nguyên đám, ba mẹ cô sau khi nghe tin hai người họ chia tay thì rất vui mừng, họ cũng khuyên nhỉ cô về nhà đón tết dù gì thì năm ngoái cô cũng đã không về nhà rồi không thể năm nay cũng không về, mặc dù biết nếu về sẽ gặp lại anh nhưng điều gì đến cũng phải đến cô không thể trốn tránh mãi, cô cũng cần phải khiến anh hết hy vọng vì cô vậy nênc cô đã quyết định trở về nhà. Hai nhà họ ở sát nhau nên không khỏi chạm mặt thường xuyên, mặc dù cô đã cố gắng nhôat mình trong nhà không ra ngoài nhưng mỗi lần ra khỏi cửa đều nhòn thấy anh bên sân nhà, trái tim cô không ngừng đập nhanh người mà cô thương nhớ lâu nay giờ đã gặp mặt nhưng lại không thể như trước kia nữa rồi, cô xoay người trở vào nhà để che dấu sự đau khổ ẩn hiện trên khuôn mặt. Vào những ngày tến bạn bè cô vô chơi rất đông toàn là người có ăn học tử tế, là bạn học cùng trang lứa và một số người trên một hai khóa ba ngày tết hầu như cô đều theo bạn bè ra ngoài chơi, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn cứ đi vì nếu ở nhà mà phải chạm mặt anh mãi như cô sợ mình không thể chịu nổi. Mấy ngày này cô đều nhờ anh trai kết nghĩa của cô và một số bạn nam chơi thân với cô là những người mà anh chưa từng thấy mặt, cô nhờ họ chở cô đi chơi và cố tình để anh nhìn thấy. Cô thấy anh đứng ở sân nhìn cô lên xe một người con trai khác mà không làm được gì cô biết với tính tình của anh thì có lẽ sẽ không thể kìm chế được lâu, nhưng cô vẫn muốn anh thật sự bỏ cuộc vì cô và quả thật anh đã không chju nổi. Vào ngày thứ hai khi cô đi chơi với bạn về không biết anh đã lấy được xố của cô từ ai anh gọi cho cô giọng nói có vẻ đã say “Em mau về nhà cho anh, kêu cái thẳng chở em về đây luôn, em tưởng anh không biết nó là ai sao, mau về nhà, anh sẽ chém chết cả em và tên kianói xong anh trực tiếp cúp máy, cô có nghe thấy xung quanh anh rất ồn toàn là tiếng của con trai, xem ra anh đã gọi hết anh em tụ tập đợi cô về. Cô bỗng thấy lạnh cả sống lưng cô không muôn liên lụy đến người khác vậy nên đã gọi bạn cô lên đón là một cô bạn thân của cô. Quả thật như cô đã đoán bên sân nhà anh có rất nhiều xe anh em của anh cũng đứng đầy sân, mặt người nào cũng đỏ bừng, đằm đắm sát khí nhìn cô. Cô cố tỏ ra bình tĩnh đi vào nhà, một lúc sau ruốt cuộc thì bọn họ cũng giải tán. Tối hôm đó, trong lúc cả nhà cô đã tắt đèn đi ngủ anh bỗng dưng nhắn tin gọi cô ra ngoài, cô không trả lời anh, tay vẫn nâm chặt điện thoại anh lại gưi một tin nhắn tới Anh xin em ra ngoài gặp anh một lát thôi có được không, anh muốn nói chuyện rõ ràng với em chỉ một lần cuối này thôi’ cô lững lự nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, rồi cuối cùng cũng quyết định đi gặp anh, hai người hẹn nhau ở chỗ cũ nơi mà trước đây hai người từng hay tới nói chuyện. Hai người ngồi cạnh bên nhau cả nửa tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn không chịu lên tiếng chỉ im lặng ngả người nằm xuống bãi cỏ, cô gần như đã sắp không chịu nổi với tình trạng hiện giờ nữa rồi. Trong lúc cô định mở miệng nói Anh có chuyện gì thì nói nhanh đi’ nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì có ánh đèn chiếu vào người hai người họ, Tuấn Hải cũng đã uống hơi nhiều hơn nữa tính cách vốn không tốt thấy người khác rọi đèn vào mình thì không khỏi tức giận “Tắt đèn đi” giọng nói anh ngang tàng hống hách khôn mặt lại sát khí đùng đùng, một bóng người đi tới trước mặt họ, lúc này cả hai người mới trợn tròn mắt lên nhìn là mẹ của Mỹ Anh cô run rấy không biết phải làm sao, mẹ cô đã kéo tay cô về nhà khôn mặt dữ tợn vô cùng. Về tới nhà bà không ngừng la mắng chứi bới cô đã lừa gạt bà, nếu không phải bà vô tình không thấy cô trong phòng thì cô tính lừa gạt bà tới khi nào? Bà hỏi cô tại sao vẫn ngoan cố yêu anh ta? Tại sao không chịu nghe lời bà? Nhìn nước mắt bà vì cô mà tuôn rơi trong lòng cô đau như cắt, nước mât cũng trào ra nhưng cô cố gắng không để cho tiếng nức nở phát ra, cô áp mặt vào gối khóc như mưa. Hôm nay là mồng ba tết, cô quyết tâm sẽ cắt đứt hy vọng của anh. Sáng nay như mọi ngày vẫn có người tới chở cô đi chơi nhưng hôm nay cô đi tới mười giờ vẫn chưa về anh nóng lòng ở nhà đợi cô, ba mẹ cô vì biết cô ở nhà bạn ăn cơm nên cũng không lo lắng gì. Còn anh lại khổ sở lo cho cô, từng giờ từng phút trôi qua, lòng anh như coa ngọn lửa thiêu đốt vậy. Anh ra ngoài tìm cô đi đêan rất nhiều nhà bạn cô nhưng vẫn không thấy cô lòng anh càng thêm sợ hãi. Anh bấm máy gọi cho cô vẫn giọng điệu như hôm qua dọa nạt cô nhưng cô lại lạnh lùng nói “Tôi đã về nhà rồi nếu anh muốn giết tôi đến như vậy thì tôi sẽ uống thuốc tự tử ngay bây giờ, anh đợi về nhà nhặt xác của tôi đi”. Anh bấm máy gọi cho em gái cô, con bé là người duy nhất anh có thể nhờ vào lúc này, anh hoảng hốt nhắn tin cho nó Anh Tuấn Phong đây em làm ơn để ý đến Mỹ Anh giúp anh đừng để cô ấy làm chuyện dại dột gì, anh sẽ về ngay’, cô em gái nhanh chóng trả lời anh Anh yên tâm em sẽ chú ý tới chị ấy anh mau về đi’ năm phút sau anh quả thực đã phóng xe như bay về nhà, đứng ở sân nhà nhìn sang nhà cô đèn trong nhà đã tắt cả nhà tối đen nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng, anh đứng ở sân xuốt đêm mặc cho gió trời mùa xuân lạnh thế nào, anh lẳnh lặng nhìn nhà cô, anh suy nghĩ suốt đêm đến sáng mới vào nhà thu dọn hành lý, trước khi đi anh nhắn cho cô một tin nhắn “Anh nhất định không buông tay, em nhất định phải đợi anh trở về anh sẽ thay đổi bản thân, nhất định sẽ trở thành người xứng với em” Mỹ Anh đọc được tin nhắn của anh trái tim cô đau thắt lại, rất muốn trả lời anh nhưng lý trí cô lại không cho phép, anh đã cứ thế mà ra đi. Ba năm sau, anh trở về trong lòng vùi mừng vì sắp được gặp lại cô, trong ba năm nay anh vất vả bươn trải ngoài xã hội. Anh đi biệt tích ba năm không liên lạc với bất cứ ai kể cả cô. Nhưng anh không ngời ngày anh hạnh phúc trở về cũng là ngày anh đau khổ nhất cuộc đời này khi anh nghe người nhà báo tin cô đã qua đời được hai năm, tức sau một năm anh đi. Thực ra sau lần sảy thai cô đã bị chuẩn đoán là vô sinh, cô đã vô cùng đau khổ nhưng lại phải nghe thêm tin bản thân mắc bệnh ung thư máu hơn nữa đã là giai đoạn cuối cô chỉ có thể sống được ba năm mà thôi vậy nên cô không muốn liên lụy đến anh mà âm thầm chịu đựng sự đau đớn trong cả cơ thể lẫn con tim. Sau khi anh đi được một năm bệnh tình cô ngày càng nặng, ba mẹ cô sau khi biết đã khóc hết nước mắt, cô được đưa vào bệnh viện điều trị hóa trị một năm. Mỗi lần tiêm thuốc cô đau như sống đi chết lại khôn mặt phờ phạc, cái đầu trọc lóc. Những lúc này cô rất muốn có anh bên cạnh, ba mẹ cô cũng muốn gọi Tuấn Hải về nhìn mặt cô một lần để cô có thể coa thêm nghị lức mà tiếp tục sống nhưng cô nhất quyết không chịu. Cô khônh muốn anh nhìn thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác như bây giờ, cảng không muốn ảnh hưởng đến quyết tâm thay đổi của anh, vì vậy mà cho tới lúc chết cô vẫn không cho ai thông báo với anh. Đến lúc này khi anh đã trở về, anh không còn được nhìn thấy cô ở trước mặt anh nữa mà chỉ còn nhìn thấy ảnh cô trên tấm bia mộ. Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi, anh quỳ trước bia mộ của cô ôm lấy nó gào thét như một người điên. Em gái cô đưa cho anh bức di thư mà cô đã viết trước khi ra đi. Bàn tay anh run rẩy nhận lấy bức thư Tuấn Hải, em thật sự rất yêu anh tình yêu mà em dành cho anh chưa từng phai nhạt bởi bất kỳ điều gì, hay vì bất cứ ai ngay cả gia đình em. Em cũng đã từng nghĩ nếu bọn họ nhất quyết ngăn cản em sẽ cùng anh bỏ đi, đi một nơi chỉ có anh và em. Nhưng thật sự thì ông trời đã không cho em có cơ hội được ở bên anh, ngay cả đứa con của chúng ta cũng bị ông ta cướp mất. Có lẽ quả thật hai chúng ta không có duyên phận làm vợ chồng, nhưng em chưa từng hối hận vì đã quen biết anh và yêu anh. Cho dù trong mắt mọi người anh là tên lưu manh, chỉ biết ăn chơi phá phách, không có một điểm tốt đẹp nhưng trong mắt em anh luôn là người tốt đẹp nhất là người yêu thương em nhất. Em xin lỗi vì đã để mất đứa con của chúng ta, càng có lỗi hơn khi không thể ở bên anh đến hết đời. Tuấn Hải, hãy nghe em một lần cuối này thôi nếu anh yêu em, thì hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc, không được khóc quá nhiều đau lòng quá nhiều vì sự ra đi của em, anh còn có tương lai, sự nghiệp và cả gia đình nữa. Điều quan trọng nhất mà em muốn nói với anh lúc này là anh hãy cố gắng quyên em đi, hãy tìm một người tốt hơn em bên anh suốt cuộc đời này”. Truyện được đăng tại
duyên phận ý trời là gì